|
|||||||||||||
|
Đi chơiBưu thiếp Trung Đông: Giấc trưa đất thánh 15 August, 2024Đỗ Kh.Cơm phở Jordan các món thì cũng thế, tuy là so với Lebanon hay Syria thì rất tệ. Phụ nữ cũng truyền thống hơn và vẻ đẹp thì tiềm ẩn, phần lớn cài khăn che tóc nhưng không phải cái áo choàng ngoài của họ là không có duyên. Nó cũng ôm người theo bước đi uyển chuyển và xô dạt trời chiều , xóa những ngày đìu hiu chẳng kém ở đâu cả. Tôi ngồi ăn trưa, nhìn người qua lại rất thưa thớt, dại dột uống một lon bia Petra lớn, 8 độ cồn. Các em tan trường ra, đây các nữ sinh lại đầu trần, quần bò áo phông, vào quán uống nước. Tôi nhìn ra, mắt đã bắt đầu hoa, chẳng phải tại trưa nắng bên ngoài mà là vì bia ở bên trong. Bên kia công viên là một trường Ki tô chính thống, thuộc giáo phận Jerusalem quản. Giờ mà cách nào về đến được khách sạn, chung quanh đây không có xe khách, mà bước chân tôi sau lon bia mấy ngàn năm văn hiến này giờ cao thấp không được nhịp nhàng. Bên cạnh chỉ có một nhà thờ. Tường đá, thế kỷ 19 và bé tí xíu. Tôi vào, ông đứng cửa bảo vé 1 dinar (30.000 DVN). Đúng ra, tôi phải thấy là lạ, sao có chuyện trả tiền vé vào nhà thờ. Nhưng tôi đang ngất ngây và mắt díu, bên trong lại mát dịu và nhạc lễ từ loa thánh thót ru. Tôi tìm một chỗ sát tường, cẩn thận thế, nếu mình nghiêng thì còn nó mà đỡ chứ, chắp hai tay trước trán và gục đầu vào cầu nguyện. Một tiếng sau hay là nửa tiếng, người vào người ra chẳng thấy ai nói gì, mấy cô bé quỳ một gối trước khi vào, một tay chống xuống đất rồi tiến đến bàn thờ hôn lên tượng Chúa, tượng Mẹ. Một anh du khách đeo túi đi vòng vòng xem tranh Thánh và cứ nhắm sàn nhà mà bấm máy liên tục. Thì ra, đây là Saint George Church, xây dựng lại trên nền cũ của một di tích cổ, chứa bản đồ mosaic trên đá của khu vực Jerusalem từ thế kỷ thứ 6 và được cho là cổ nhất, rành mạch đến mức thấy con lộ chính băng qua thành phố Thánh này, tuy không được bằng Google Map ngày nay. Trong liên kết này, ảnh thứ nhì cũng có một cô bé tư thế y như tôi lúc nãy vậy. Bản đồ này thì tôi cũng nhìn qua và không có ý kiến, nhưng giấc trưa thì rất đáng một quan tiền dinar. * * (Những bưu thiếp từ Trung đông này gửi đến bạn đọc nhân chuyến đi mươi ngày sang Lebanon và Jordan vào đầu tháng 11. 2014 để giới thiệu tiểu thuyết “Saigon Samedi” của Sáng Ánh, tức Đỗ Kh. tham gia Hội chợ sách Pháp ngữ tại Beirut Đây là một thành phố quen thuộc với tác giả, nhưng không gần gũi quá mức đến độ chán ngấy, và vừa ghét lại vừa thương. Bưu thiếp thì vài dòng, và phần ảnh cũng quan trọng, tuy là vớ vẩn cũng chẳng kém phần thư.) 14. 01. 2015 Ý kiến - Thảo luận
Bài đã đăng
|
|
|||||||||||
|