The Room sau khi được/bị một chương trình hài của truyền hình mang ra giễu thì trở thành một bộ phim nổi tiếng thực sự. Fan cuồng của phim này rủ nhau đi xem những buổi chiếu tổ chức đặc biệt vào nửa đêm tại cả New Zealand, Australia, London. Khán giả đi xem phim cũng mặc tuxedo và mang theo banh bầu dục chuyền trong rạp. Trong “căn phòng” của phim có bày biện mấy khung ảnh chụp một cái thìa. Vậy là các fan đi xem phim mang theo thìa nhựa, thi nhau ném thìa nhựa lên màn hình. Có người cải trang cẩn thận thành nhân vật, như là các fan Cosplay.
Vì lý do sao lại ném thìa thì tại trong phim có mấy cái khung ảnh, loại nhỏ nhỏ đặt trên bàn, khi mua ở tiệm khung đã có sẵn mấy cái ảnh vớ vẩn như cái thìa chẳng hạn và tiệm không buồn gỡ ra thay vào ảnh gì khác. Sau này khi phim quá nổi tiếng, Wiseau trả lời người phỏng vấn là thìa có nhiều loại, có loại bằng nhựa nhưng ngày nay thìa nhựa tại Mỹ không còn gây dị ứng hay độc hại cho người dùng và trong phim thìa là “một biểu tượng của sống còn, của không bị nhiễm độc và dị ứng, và biểu tượng này khiến khán giả có thể kết nối với bộ phim. Tại sao tôi lại biết thế, vì tôi đã từng nghiên cứu, như anh biết tôi từng học khoa tâm lý, anh có thể hỏi tôi bất cứ điều gì, tôi có giải thích hết, viết thành cả quyển sách”.
Khán giả đi xem đông nghịt và tới tấp ném thìa ở một số cảnh phim. Ảnh từ trang này
Tommy Wiseau in đĩa DVD bán, rồi Blu-Ray. Anh hứa sẽ có bản 3D mà chưa thấy. Anh chuyển thể kịch bản thành một tiểu thuyết nghe đâu 500 trang và đang sửa soạn một nhạc kịch, trong đó có nhân vật Johnny nhân thành 10, tức là 10 Johnny vừa múa vừa hát và người tốt gấp 10. Đây cũng chỉ là dự án. Trong khi chờ đợi, bạn có thể đặt mua quần lót nam mang nhãn Tommy Wiseau vì tên anh là Tommy. Nếu ta không nhớ tên tác giả thì bộ phim nhắc đến trong đoạn chót. Nhân vật Johnny mới tự sát và khi em Denny phát hiện, thay vì thốt lên lời ai oán gọi “Johnny” thì em gọi “Tommy”!
Còn lý do để công ty của Tommy Wiseau bán quần lót cho fan cuồng của fim là do có một cảnh khó hiểu, trong đó nhân vật nam “lâm vào bi kịch” vì đã để quên quần lót. Ai mua một DVD được tặng thêm 3 cái quần $22.95
Tommy Wiseau giới thiệu các mẫu quần lót của công ty mình thiết kế. Ảnh từ trang này
Có một trò chơi điện tử “The Room” (2010) và nhiều bộ phim tài liệu thực hiện về tác phẩm điện ảnh dở nhất thế giới này. Cô Juliette Danielle (vai Lisa) thì đã biến mất, mang núm vú hồng thôi hết phiêu du trở về bang Texas bằng xe đò? Nhưng các diễn viên vai khác vẫn có mặt trong các buổi chiếu đặc biệt để tặng chữ kí. Diễn viên Greg Sestero (vai Mark) thì hoàn tất một cuốn sách bán chạy: “The Disaster Artist, my life in The Room, the greatest bad movie ever made” (Nhà nghệ sĩ đại họa, đời tôi trong Căn Phòng, Bộ phim dở vĩ đại nhất từng được thực hiện). Cuốn tự thuật này đang được chuyển thể thành phim bởi Seth Rogen và James Franco, cặp đạo diễn và diễn viên của bộ phim hài The Interview (Cuộc phỏng vấn, về lãnh tụ Triều Tiên Kim Chính Ân), có lẽ ra mắt khán giả sắp tới vào cuối năm 2016.
Bìa sách của Mark, bạn của Johnny trong phim
Thậm chí, trước sự thành công chậm trễ của The Room, giờ Juliette Danielle (đóng Lisa) cũng xuất hiện trở lại với showbiz. Cô bỏ trốn trong nhiều năm vì nghĩ là bộ phim này sẽ đi vào quên lãng và sau khi thân hình cô bị ví như là một “Britney Spears trương phình”. Thời gian đã giúp cô chấp nhận vai trò của cô trong kiệt tác. (Trang FB của cô ở đây)
The Room là bộ phim đáng xem một lần trong đời, ít nhất để được tai nghe mắt thấy Wiseau diễn câu thoại nhấc từ vai James Dean thủ trong Giant: “You are tearing me apart, Lisa!” (Lisa, em đang xé-nát- tôi ra!). Anh chắc là người duy nhất vẫn còn tin là anh diễn có gì như Marlon Brando và bộ phim do ảnh đạo diễn có gì như Stanley Kubrick, và sự thành công sau này của nó không phải hoàn toàn dựa vào tính hài hước vô tình.
Cảnh trong phim
(Nói đến Stanley Kubrick vì cô Juliette Danielle cho biết, khi được tuyển vào vai chính cô vui mừng báo cho các bạn biết. Lúc đó, di động cô còn phải trả tiền từng phút và các bạn cô chưa ai có sim trả tiền tháng. Để sửa soạn nhập vai, Wiseau chỉ bảo, “Em xem Eyes Wide Shut”. Là một người tận tụy với nghề, và chẳng có thông tin gì từ đạo diễn, cô ngồi nhà nặn ra thư viết tưởng tượng của “Juliette” cho từng nhân vật một trong phim để nhập vai (các bạn diễn Việt để ý cách làm việc của một diễn viên 20 tuổi đóng phim đầu tay, sau này được xếp là phim “dở nhất chưa từng thấy”nhé).
Phần người viết này, thật tình là tuy được giải trí từ đâu đến cuối, nhưng có lẽ không được vui bằng, và thậm chí không vui nổi như các bạn trẻ hơn ở Mỹ. Lí do là những cường điệu, những lỗi lầm vung vảy khắp bộ phim, những ngớ ngẩn, những đáng cười này (và cười thỏa đáng), ở tôi có một chấn động riêng.
Khác với các em cách một thế hệ sau tại Tây phương, tôi đã từng được thấy các vết thương này ở một mức độ nào đó trong những bộ phim Việt ngày trước (và ngay cả gần đây), khiến trong tiếng cười của tôi có chút gì cay đắng, và nước mắt ràn rụa không phải chỉ nhờ diễu cợt hài mà còn có nhiều đau xót và tủi thân. Bông hồng 18 USD một bó thì chẳng tặng được ai đã đành. Nhưng những cái thìa nhựa này thì cấm lên rồi, tôi biết ném vào đâu?