|
|||||||||||||
|
Chính trịHồi giáo thành “khủng bố” từ khi nào (bài 3): Cười cũng chết mà ngu ngơ cũng chết 4 August, 2024Sáng Ánh(Tiếp theo bài 2 và hết) Lybia: Hồi giáo là hôn quân Phong trào “Mùa xuân Ả Rập” là do quần chúng tự phát để phản đối các chế độ hiện hành, thân Tây phương như Tunisia, Ai Cập, Bahrain, Kuweit, Yemen hay “độc lập“ như Lybia, Syria. Tại Bahrain, Saudi đổ quân sang trấn áp, tại Kuwait, Qatar, các vương toát mồ hôi vội vã mở kho ra (“Kho trường đổ mồ hôi, chiến trường bớt đổ máu”)(*). Tại Ai Cập cách mạng “dân chủ” này thành công rực rỡ, tân tổng thống dân cử bị bỏ tù, chế độ quân phiệt Sisi còn độc tài hơn chế độ quân phiệt cũ Mubarak. ). Mặc dù loạn Yemen thì cũng tơi bời nhưng người Yemen sang Tây phương lánh nạn chưa có mấy. Yemen cũng chẳng có tài nguyên hay là vị trí chiến lược gì cả. Lybia thì khác hẳn, nhiều dầu và chỉ cách Italy có vài trăm cây số biển. Ghadafi là một nhà quốc gia độc tài, hẳn còn yêu nước hơn mọi người vì nước là của gia đình ông từ mấy chục năm nay. Chế độ này cũng như chế độ Saddam tại Iraq, nhờ có quỹ nên cuộc sống người dân dễ thở, còn các tướng có độc tài cũng chẳng sao. Thật ra, nó cũng chẳng khác gì các chế độ quân chủ vùng Vịnh hay Saudi, nhờ dầu hỏa nên ai sang Dubai, Abu Dhabi cũng lác cả mắt, chẳng thấy ai than phiền là thiếu dân chủ hay phụ nữ bị Hồi giáo áp bức gì cả. Một khi các vương thân Tây phương thì chẳng thấy truyền thông kể xấu họ chuyện gì, lâu lâu xầm xì bà vương vào Agent Provocateur mua 50.000 USD đồ lót là chuyện vui. Gaddafi thì không được truyền thông đối đãi như thế, thời mồ ma Liên Xô ông dại dột dựa vào khối Đông Âu để được độc lập cứng đầu. Nói rõ, Gadhafi, về mặt ác ôn, kém đồng nghiệp Saddam một nấc. Ông ”vui” hơn, ăn diện phường tuồng và có đội nữ cận vệ bắt mắt. Con ông thì mời Mariah Carey diễn có trả tiền cẩn thận hay giao du với người mẫu jetset thôi chứ chẳng lôi ai ra mà hãm hiếp như cậu cả của Saddam. Sau khi Liên Xô biến mất, ông cũng khôn ngoan mà làm lành với Tây phương, hợp tác với Hoa Kỳ, Anh quốc chống khủng bố, tưởng thế là yên thây. Nhưng cười cười lân la đâu đã đủ, như bà Hillary Clinton phát biểu “Ta đến, ta xem, vậy là hắn giẫy giẫy và co quắp chân tay”, rồi cười (”We came, we saw, he died”, theo câu ”Veni, vidi, vici” của Ceasar nhưng mà duyên dáng hơn đại đế Caesar nhiều). Hôn quân Gaddafi dù hề nhưng cũng không thoát chết. Nhưng cười người nên chớ cười lâu, giờ thì Lybia đại loạn và Hoa Kỳ chẳng kiểm soát được gì cả, người Lybia ”die” chất đống và cả đại sứ Mỹ cũng ”die” luôn, tỵ nạn tràn lan sang Italy, trên biển “die” lác đác bập bềnh. Syria: Hồi giáo là toàn trị thế giới Chế độ gia đình Assad cùng xuất phát như Ghadafi và Saddam trên căn bản quốc gia chủ nghĩa Ả Rập rồi độc quyền độc tài, dựa vào (chứ cũng chẳng là theo) Liên Xô chỉ để khỏi làm tôi cho Mỹ. Ông Assad con không nhanh chân và thức thời như cậu Saif al Islam Ghadafi. Nhưng thức thời để làm gì và có cợt nhả với Tây phương thì cũng chết. Bashar al Assad có lẽ nhờ ngu và không biết gì, lờ đờ không làm gì và không phản ứng mà giờ còn sống, tuy là sống dưới hầm trong dinh. Oái ăm là tại Syria (cũng như tại Iraq) Hoa Kỳ đã không hất được ảnh hưởng của Iran mà còn khiến Iran trở thành quyết định, và nhiệm màu hơn nữa là làm sống lại tại Syria một đối thủ đã chết là Liên Xô dưới dạng nước Nga! 400.000 người chết, 5 triệu người tỵ nạn ngoài nước, khoảng chừng, đại khái, đâu đó 250 phe và khủng bố Hồi giáo xuất hiện tại Tây phương cùng với làn sóng người lánh nạn. Đến đây, phải quỳ xuống lạy truyền thông phương Tây và không dám ngửng đầu lên nhìn lén long nhan. Đây là các thánh ảo thuật. Họ biến những người mất nhà mất của, mất người thân, bỏ ruộng bỏ làng ra đi tìm đường sống, lang thang đồi và bập bềnh biển, thành một đạo quân xâm lược kiểu Thành cát Tư hãn. Đối với pháo đài Âu châu, tỵ nạn Syria, Iraq, Lybia… là vó ngựa Ottoman của 4 thế kỷ trước, là cờ xí của đế quốc Hồi giáo (Caliphate) vào thế kỉ thứ 10. IS có đánh Âu Mỹ là vì Âu Mỹ nào có để cho họ yên mà dựng nước trong khu vực. Mày có bom to ném tao thì tao có bom be bé ném lại mày kiểu “Anh em ơi đừng sợ cao bồi, nó có súng mình có dao găm”. Khi (thí dụ) tổng thống Pháp phát biểu “Chúng ta đang ở trong tình trạng chiến tranh” thì ông diễn hài hay hơn cả Ghadafi. Ta chưa thấy 15-20 triệu người Pháp tạt qua tạt lại tránh đạn tránh bom, chết đói chết khát, leo núi Pyrenees mà sang Spain trú, hay chèo thuyền phao vượt eo biển mà sang Anh quốc ẩn. Đó mới là chiến tranh đó bạn, và không tin tôi thì xem phóng sự của Lê Bình. Và ai gây ra sự cố này? Vì đâu nên nỗi? * 5 năm trước không hề có ISIS-ISIL. 15 năm trước không hề có Al Qaeda. 20 năm trước không hề có Taliban. Và hình ảnh của Hồi giáo 30 năm trước là đàn ông tràn đầy sinh lực, là đàn bà tràn đầy… bộ ngực, râu ria là quyến rũ và khăn che mạng (nhưng không che rốn) là hấp dẫn. Hình ảnh của Hồi giáo tồi tệ chỉ có từ khi Đầu gấu biến mất và Đại bàng những tưởng là đôi cánh nó đủ rộng để che cả mặt trời trong khu vực. Đến giờ là thất bại liên tục của Hoa Kỳ tại những quốc gia trước kia đứng giữa hai khối để quân bằng (Lybia, Syria, Iraq, Yemen, Somalia…), hay là trước kia dưới ảnh hưởng của Liên Xô (Afghanistan). Chẳng những không chiếm được, trị được các nơi này, Hoa Kỳ còn gây rối loạn và tan nát dù có vũ bão đổ mấy trăm ngàn quân sang Afghanistan và Iraq. Đúng là chém cha cái số siêu cường! Tài nguyên thì mất mát, đất đai thì không kiểm soát mà khủng bố và người tỵ nạn tràn sang đến cả Tây phương. Đây mới là cái “tồi tệ” của Hồi giáo, mày áp bức ai, khủng bố người nào, chết đường chết chợ ở đâu cũng được, miễn đừng dạt xác vào bờ biển tao***. Đáng lo hơn nữa, là mất ổn định còn cơ may lan sang những quốc gia Tây phương còn giữ được ảnh hưởng, như Ai Cập, Tunisia, Jordan, Saudi… Ngày 20. 2. 2011, sau khi nước ông bắt đầu có biến động, biểu tình, một vị lãnh đạo lên truyền hình quốc gia cảnh báo. Ông dọa là dân chúng sẽ không có an ninh và đất nước sẽ hỗn loạn, vô luật pháp. Vô khối người sẽ thiệt mạng, Tây phương sẽ can thiệp, kinh tế sẽ sập tiệm và dầu sẽ thôi được khai thác, đất nước sẽ bị phân chia và các tổ chức Hồi giáo cực đoan sẽ chiếm được nhiều khu vực, có khi chiếm cả nước nữa không biết chừng; nhiều người sẽ phải tỵ nạn trong nước hay ngoài nước, như vào lúc 100 năm về trước khi Italy sang đô hộ. Vị tiên tri này là Saif al Islam Gadhafi, quí tử của chủ tịch nước Lybia. Hóa ra 5 năm trước những gì ông tiên đoán đều đúng cả. Chỉ có diều ông khôn chợ mà dại nhà, ông không tiên đoán được bố ông bị bắt giết, hai em ông bị hành quyết và ông giả thành chăn cừu để trốn qua biên giới thất bại và bị bắt. Nhưng đoán được vậy cũng là giỏi lắm rồi, và giỏi hơn cả Mỹ. * *2011, tôi có gặp hai cô người Kuwait, bạn học của con trai. Bàn về biểu tình chống đối trong nước và phản ứng của chế độ, tôi tính toán 1 lúc thì ra: “Vậy là 2 chị em được nhà nước cho tương đương với 1 cái xe con rồi chứ gì ?” Cô ngượng ngùng bảo :”Dạ”. Chừng nào chán xe này rồi, muốn xe mới, thì làm loạn nữa. Quân vương Kuwait khi thấy quần chúng biến động, đã ban cho mỗi thần dân, già trẻ lớn bé, 3.500 USD và 14 tháng thực phẩm miễn phí. **2012, Mohammad Morsi trở thành nguyên thủ đầu tiên được bầu lên tự do trong lịch sử 5162 năm của Ai Cập với 51.7% số phiếu. Trước đó (2005), số phiếu của tướng Mubarak là 88,6%, hơi bị kém vì chắc là sau 24 năm ông cầm quyền chắc có vài cử tri thấy chán. Sau đó, người đảo chánh Morsi là tướng Sisi ra ứng cử (2014) về đầu với 96.9% số phiếu. Có lẽ vì ông còn mới, chứ cứ cầm quyền 30 năm rồi xem, hẳn số phiếu tín nhiệm sẽ tụt xuống 83% hay 87% ! *** Như thống đốc bang Borno, Nigeria, phát biểu (Borno là khu vực bị Boko Haram đe dọa): quốc tế không quan tâm đến người tỵ nạn ở đây vì chúng tôi ở xa, không gần biển xuống thuyền chạy sang Âu châu được. Chứ nếu chúng tôi đổ sang đấy thì quốc tế quan tâm đến ngay! 04. 09. 2016 Ý kiến - Thảo luận
Bài đã đăng
|
|
|||||||||||
|