|
|||||||||||||
|
Chính trịChuyện ngu dốt của hai cơ quan tình báo (phần 2): Phụ nữ chỉ là chuyện phụ 4 August, 2024Đỗ Kh.(Tiếp theo bài 1) Bài học của sự cố ở bài trước là cả hai cơ quan này đều ngu dốt, biết một mà không biết hai. Không biết một là không biết tổng thống Sukarno là một người yếu đuối trong lãnh vực này, dễ sa ngã trước hoàn cảnh. Khi bị đẩy đưa vào tuyệt lộ, đường cùng thì ông chỉ quỵ gối quy hàng chứ không hề kháng cự. Điều này ai cũng biết, vì ông tổng cộng 9 đời vợ chính thức. Vào lúc chuyện lên phim này xảy ra, ông đã có 5 đời vợ chứ chẳng phải trai tân. Toàn là do hoàn cảnh đưa đẩy như đã nói. Trong bài viết này, người viết có thể lẫn lộn về ngôi thứ của các phu nhân nhưng đó là điều không quan trọng với người viết cũng như người đọc, có quan trọng chăng là với chính ông Sukarno. Tình trạng của Sukarno hồi ấy là: Ông gọi vợ: “Má Năm của thằng cu Tí ơi!” Bà nguýt không trả lời. Ông cười giả lả: “Anh xin lỗi nhe, Má Tư chớ!” Bà sầm mặt lại khiến ông chột dạ nghĩ thầm, “Chết mẹ chưa, đây là Bà Sáu”! Bà cả là con gái của thày ông như trong phim chưởng Hong Kong. Bà hai là thiếu phụ chủ nhà hơn ông 13 tuổi khi ông trọ học, như trong phim tình cảm Đài Loan. Bà ba là con gái của một đồng chí khi ông đang bị đày, như trong phim cách mạng Triều Tiên. Bà tư là thủ từ một ngôi đền, đón tiếp tổng thống đến thăm, như trong phim tôn giáo Ấn Độ. Bà năm là tiếp viên hàng không, chúm chím hỏi ông dùng món gì, cá hay là thịt và lom khom cúi xuống lấy khay, thế là thành vợ chồng như trong phim hoạt hình Nga. KGB bèn dựa vào trường hợp chót và dùng chiêu tiếp viên này là chắc, còn lo xa, một tiếp viên thì còn có thể thất bại, chứ một tổ bay là nhất định thắng lợi thành công. Không biết hai, cả KGB lẫn CIA, là ngoài việc lớn, giành độc lập và thống nhất giang sơn gồm 13.000 đảo, 700 dân tộc và 3 tá ngôn ngữ chính, Sukarno còn được quần chúng Indonesia ngưỡng mộ về tư cách sát gái. Đây là một trường hợp tư duy dân tộc lớn, tưởng rằng các giá trị, ở nơi nào trên thế giới cũng phải như là Nga hay Mỹ. Tình báo gì mà ngu như thế, không nắm được quan niệm của quần chúng ngồi lề đường uống chè trong lãnh vực tình cảm luyến ái cá nhân. Đây là một ưu điểm của ông Sukarno trong mắt nhân dân vào lúc đó, là khác biệt văn hóa giữa xã hội Indonesia và xã hội Nga hay Mỹ. Vì thế, khi xảy ra, Sukarno nào có ngại gì mà còn đòi nhân bản lên để quảng bá! Một thí dụ xảy ra vào cùng thời điểm đó. Tổng thống Indonesia công du sang Nhật năm 1959. Giữa đêm, ông không mặc quần lót ra đường đòi đi mua pizza như Boris Eltsin ở Mỹ mà chững chạc bảo, giờ ta đi hát cô đầu ở Ginza. Nói nôm na, thì đây là bia ôm Nhật Bản. Ông đường hoàng vào bar, nắm tay một cô 19 tuổi tâm sự. Anh đang cần thư giãn, vì làm nguyên thủ quốc gia mệt lắm, sang đây toàn những chuyện nâng ly với thủ tướng mặt đét và đến chào hoàng gia ria mép. Thôi anh đừng có xạo nữa đi, anh đùa em! Không anh nói thật đấy, anh làm tổng thống thật mà! Đến đây tay ông đặt xuống đùi. Nếu em không chê anh đen đủi và lớn tuổi, anh sẽ mang em về làm vợ! Cô ta hứ một cái hở răng và lấy tay che lại để khúc khích. Anh còn sung sức lắm, em đợi mấy tháng nữa đi, anh sang Liên Xô, họ sẽ quay phim anh mang cho em xem để làm bằng! Phim người thật, chứ còn phim Mỹ sẽ quay là người giả! Và ông nói thật, ông mang cô gái bar Nhật về, sau đó lấy cô Dewi (Naoko Nemoto) này làm bà sáu chứ sao. Nếu cô Nga không là điệp viên còn vướng mắc nghề nghiệp, biết đâu Sukarno đã chẳng lấy làm bà bảy và thỉnh thoảng lại ân cần hỏi vợ, em có nhớ các bạn trong tổ bay của em không, bảo họ sang đây thăm cho em đỡ nhớ giòng Don bình thản. Mối hận làm phim hụt đã khiến CIA về sau rửa hận bằng cách tiếp tay cho quân đội và hồi giáo đảo chánh Sukarno. Đây là một trang sử thế giới được giữ kín còn hơn là những chuyện lăng nhăng của lãnh tụ này kia. Năm 1965, quân đội và các lực lượng phong kiến hồi giáo tại Indonesia tàn sát thành phần cộng sản, cho là cộng sản hay thân cộng sản xa gần lên đến số triệu. Nửa triệu là con số tối thiểu và 3 triệu là con số tối đa. Quân đội sau này xác nhận là 750.000 đến 1 triệu. Robert Kennedy nói đến “hàng trăm ngàn”. Số bị bắt sau đó là 1 triệu rưỡi, nhiều người trong chục năm và một số thiệt mạng trong thời gian giam cầm. Cuộc tàn sát của quân đội vào năm đó là một vết nhơ của lịch sử thế giới, chỉ riêng sự thiếu chính xác trong con số đã kinh hoàng. Quân đội về sau ậm ừ 750.000 hay 1.000.000 thì 250.000 mạng người kia ở đâu? Họ có là vợ chồng cha mẹ, con cái, bạn hữu hay người tình của ai không? Người thân của họ có nhận xác hay là lang thang đi tìm ở mương dâu, bờ ruộng? Việc đáng quan tâm hơn nữa là sự đồng lõa của truyền thông Tây phương, giấu biệt và viện cớ quần đảo này thì nhiều… đảo, khó khăn đường xá, ai mà biết được chết bao nhiêu. Thử hỏi ngược lại, nếu Cộng sản Indonesia năm 1965 tàn sát 1 triệu người (thật) rồi vất xuống giếng, xuống biển thì lúc đó thế giới có biết không và ngày nay còn nói đến không? Đi đôi với việc thủ tiêu về chính kiến, tư tưởng, còn là một cuộc thủ tiêu về sắc tộc. Một bộ phận lớn của Đảng Cộng sản Indonesia là người Hoa nên bị vạ lây theo trong chuyện diệt chủng này. Lí do là trong thời kỳ thuộc địa rất gay gắt của Hà Lan, thành phần phố thị, thợ thuyền, nghệ nhân, tiểu thương là người Hoa, và đây là đối tượng đầu tiên của các loại chủ nghĩa xã hội chứ không phải nông dân hay phong kiến vùng sâu vùng xa. Hà Lan khắc nghiệt hơn Anh, Pháp, Spain (tại Philippines) và số ăn học bản địa không có nhiều, Sukarno là một người hiếm hoi được đào tạo kỹ sư kiến trúc. Vì thế, số lớn của thành phần thiên tả Indonesia là gốc Hoa, cũng giống như số lớn của người Do bị kỳ thị tại Đức, Ba Lan… thuộc thành phần xã hội tương tự và bị kỳ thị tương tự dẫn đến thảm sát diệt chủng. Sự việc này được truyền thông Tây phương ém nhẹm và Hoa Kỳ coi đó là một thành công cao điểm của chiến tranh lạnh. Indonesia ngả về phía tư bản và Sukarno bị giữ tại gia, bệnh thận của ông không được chữa trị khiến ông qua đời vào năm 1970. Phong trào Phi liên kết chỉ còn thoi thóp kiểu tượng trưng. 22. 01. 2017 Ý kiến - Thảo luận
Bài đã đăng
|
|
|||||||||||
|